Thế thân “rối” (Đậu Hoa version) – Chương 48-49

Xin đừng mang bản dịch khỏi “villa”

Trans: QT

Edit: MinRan

Đệ tứ thập bát chương

Tại Trung đau đớn đủ ba ngày, đến khí dược tính của Cực Nghiên mất tác dụng thì lập tức hôn mê. Duẫn Hạo túc trực bên cạnh giường Tại Trung cũng đủ ba ngày, mãi đến khi y hôn mê, hắn mới chịu đi nghỉ ngơi một chút.

“Tìm được Thôi Đông Húc chưa?” Bên trong thư phòng, Duẫn Hạo vẻ mặt âm trầm nhìn Xương Mân.

“Vẫn chưa tìm được, dù sao tên Thôi Đông Húc kia cũng là kẻ từng trải trên giang hồ, rất biết cách che giấu hành tung, muốn tìm ra gã e rằng không chỉ mất ngày một ngày hai.” Xương Mân cau mày khó chịu.

“Mặc kệ thế nào cũng phải tìm ra gã bằng được, không báo được thù cho Tại Trung, Duẫn Hạo ta thề không làm người!” Sát khí bức người lóe lên trong mắt Duẫn Hạo.

“Huynh an tâm, chuyện này đích thân đệ sẽ giải quyết chu toàn.” Xương Mân vô cùng nghiêm túc nhận lấy trách nhiệm.

“Mấy ngày này Tại Trung rất cần người ở bên cạnh chăm sóc, chuyện trong trang tạm thời tất cả giao lại cho đệ.” Duẫn Hạo vỗ vỗ vai Xương Mân san sẻ “Vất vả cho đệ rồi.”

“Chuyện của Minh trang, huynh không cần bận tâm, huynh chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tại Trung ca thôi, người Tại Trung ca cần nhất lúc này chỉ có thể là huynh, Duẫn Hạo ca!” Nếu được phép, Xương Mân thực sự mong muốn người ở bên cạnh chăm sóc cho Tại Trung chính là cậu, nhưng có một sự thật mà cậu hiểu rất rõ! Đó là cho dù Xương Mân có dành bao nhiêu lo lắng cùng quân tâm cho Tại  Trung đi chăng nữa, người y cần không bao giờ là cậu.

Duẫn Hạo khẽ cười, sau đó mới nói: “Ta phải đến chỗ Tại Trung rồi, ngày nào tìm được Thôi Đông Húc ngay lập tức phải báo cho ta biết, ta muốn chính ta bắt sống tên khốn đó đem về đây!”

“Đệ đã biết.” Xương Mân hiểu ý gật đầu.

Duẫn Hạo nhìn Xương Mân một khắc, rồi xoay người rời đi.

“Duẫn Hạo ca!” Xương Mân đột nhiên gọi Duẫn Hạo.

“Có chuyện gì sao?” Duẫn Hạo quay đầu lại.

Xương Mân do dự nhìn Duẫn Hạo một lát, sau đó cười cười.

“Không có gì, đệ chỉ muốn nói là huynh đừng để mình quá mệt mỏi.”

Duẫn Hạo nhíu mày, trong lòng hiểu đó không phải là chuyện Xương Mân muốn nói, nhưng không hỏi gì thêm, khẽ cười rồi ly khai thư phòng, đi thẳng đến sương phòng của Tại Trung.

Nhìn thân ảnh Duẫn Hạo xa dần, sắc mặt Xương Mân chậm rãi ngưng trọng. Lúc nãy cậu thực sự rất muốn nói một chuyện. Mấy hôm trước trong lúc truy tìm hành tung của Thôi Đông Húc, cậu vô ý đã phát hiện ra việc Phác Hữu Thiên đang ở rất gần Minh trang, Tuy rằng năm đó khi Duẫn Hạo đến Giang Nam tìm kiếm Tại Trung, Xương Mân không được đi cùng, nhưng chuyện về Phác Hữu Thiên được khá nhiều người bàn ra tán vào, do đó cậu cũng nghe được không ít chuyện. Nhất là việc Tại Trung thiếu chút nữa thì mất mạng vì đã đứng ra hứng một kiếm của Duẫn Hạo thay cho Phác Hữu Thiên. Mặc dù khi ấy Xương Mân không có mặt tại đó, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra tình huống lúc bấy giờ có bao nhiêu nguy cấp. Bởi vậy Xương Mân khả dĩ đoán được Tại Trung thực sự coi trọng Phác Hữu Thiên. Cậu không biết rốt cuộc nên hay không nên nói cho Duẫn Hạo biết hành tung của Phác Hữu Thiên. Hiện tại Tại Trung đang có trọng thương trong người, nếu để Duẫn Hạo biết được tung tích của Phác Hữu Thiên, chỉ e người kia sẽ khó toàn mạng. Chuyện đó sợ rằng sẽ là một đả kích rất lớn đối Tại Trung, mà nếu giữ kín không nói cho Duẫn Hạo ca biết, cậu có cảm giác một chuyện vô cùng động trời sẽ xảy ra.

Rốt cuộc ai có thể nói cho ta biết, Xương Mân ta nên làm gì???

Đệ tứ thập cửu chương

Lúc Duẫn Hạo đi vào sương phòng, Tại Trung vẫn đang say ngủ, nhưng tựa hồ giấc ngủ không hề an ổn, đôi mi thanh tú gắt gao cau lại, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.

Gặp ác mộng sao?

Duẫn Hạo lau mồ hôi lạnh cho Tại Trung, yêu thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của y. Tuy dược tính của Cực Nghiên đã mất đi, nhưng thương thế trên người Tại Trung quả thực rất nghiêm trọng, đau đớn là điều không thể tránh khỏi, bất quá, Chính Thù đã sử dụng mọi biện pháp giúp giảm bớt thống khổ mà y phải chịu đựng.

Không được… Không được… A… Thả ta… A~~!!” Tại Trung từ trong cơn mộng mị giật mình tỉnh giấc, bật dậy thật mạnh. Bởi động tác quá mức, gây ảnh hưởng đến vết thương trên thân thể, cảm giác đau buốt ập đến khiến Tại Trung gục xuống giường.

“Tại Trung, đệ làm sao vậy?” Duẫn Hạo vội vàng đỡ lấy Tại Trung, không để y ngã xuống khiến vết thương bị động.

Đựng chạm vào ta!” Phản ứng của Tại Trung chính là gạt mạnh tay Duẫn Hạo ra xa, người nhanh chóng cuộn lại lui sâu vào trong.

“Tại Trung? Đệ làm sao vậy?” Duẫn Hạo khó hiểu nhìn Tại Trung, đưa tay ra muốn dỗ dành y, nhưng đầu ngón tay mới khẽ chạm vào, toàn thân Tại Trung ngay lập tức run rẩy không ngừng.

Không được! Không được! Ngươi đánh ta đi! Không được động vào ta!” Thần chí Tại Trung vẫn còn mơ hồ, dường như còn chưa thoát khỏi giấc mộng.

Nhìn thần sắc của Tại Trung, Duẫn Hạo đột nhiên nhận ra sự tình, tay nắm lại trắng bệch.

Trong thời gian Tại Trung nằm trong tay Thôi Đông Húc, đã bị gã lăng nhục thê thảm. Ngày hôm đó khi bôi thuốc cho y, Duẫn Hạo chính mắt nhìn thấy nơi tư mật của Tại Trung đã bị dày vò đến không còn hình dạng, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện này lại khiến Tại Trung bị ám ảnh đến mức này. Ngoại trừ lần Tại Trung tự sát bất thành tại miếu hoang thì không thấy y có biểu hiện gì khác nên hắn thực sự không ngờ tới. Duẫn Hạo cho rằng lúc đó Tại Trung muốn quyên sinh là do nghe được những lời tuyệt tình mà hắn cố tình nói ra, chứ không phải do…

“Tại Trung, Tại Trung, không phải sợ, ta là Duẫn Hạo, là Duẫn Hạo, ta sẽ không thương tổn đệ.” Duẫn Hạo dịu dàng chậm rãi nói từng từ, cố gắng thức tỉnh Tại Trung.

Tại Trung từ từ ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt từng chút từng chút một khôi phục lại thần thái, song song với đó là lệ ngân tuôn ra giàn giụa.

Duẫn Hạo ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm chặt Tại Trung vào lòng.

“Vì sao không nói cho ta biết đệ sợ hãi đến mức này? Đừng nhớ về nó nữa, ta đã nói, ta không để tâm đến, ta sẽ không để bụng. Tại Trung, đệ phải nhớ, đệ không làm chuyện gì có lỗi với ta hết.” Duẫn Hạo yêu thương vuốt ve tấm lưng mỏng manh đang run rẩy của Tại Trung.

Tại Trung không nói một lời, chỉ lẳng lặng vùi sâu vào lồng ngực Duẫn Hạo nức nở. Tuy dược tính của Cực Nghiên đã mất tác dụng, nhưng y không có cách gì khiến bản thân có thể an giấc. Vết thương nghiêm trọng là một nhẽ, nhưng mỗi khi Tại Trung nhắm mắt lại thì cơn ác mộng khủng khiếp kia không ngừng giày vò y. Ba ngày nằm trong tay Thôi Đông Húc, Tại Trung không thể nhớ nổi y đã bị Thôi Đông Húc cường bạo bao nhiêu lần. Bất cứ lúc nào tên mặt người dạ thú đó phát sinh dục vọng, gã đều khiến Tại Trung sống không bằng chết, còn y chỉ như búp bê vải vô lực không thể phản kháng.

“Tại Trung, đừng khóc.” Duẫn Hạo đưa tay khẽ nâng cằm Tại Trung lên, ôn nhu hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt “Đều do ta không tốt, từ nay về sau ta sẽ không để bất cứ ai thương tổn đến đệ.”

“Duẫn Hạo, đừng vứt bỏ ta, ta biết ta không còn được như trước đây nữa, nhưng cầu xin ngươi đừng vứt bỏ ta.” Lệ ngân ròng ròng chảy ra từ đôi mắt to tròn. Từ lúc được cứu về đây là chuyện khiến Tại Trung lo lắng nhất, nói thế nào đi chăng nữa y đã bị kẻ khác chơi đùa, Duẫn Hạo thực sự không chán ghét sao?

“Tiểu sỏa tử, ta làm sao vứt bỏ đệ được chứ? Ta đã nói rồi, lúc đó ta chỉ vì muốn lừa Thôi Đông Húc nên mới nói ra những lời vô tình đó, đệ không cần để tâm đến, ta sẽ khiến đệ vĩnh viễn chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.” Lần thứ hai Duẫn Hạo lau đi lệ ngân trên gò má Tại Trung, càng ôm y thật chặt như muốn đem da thịt cả hai hòa làm một.

Tại Trung vốn vô cùng cảm động, nhưng sau khi nghe thấy câu nói cuối của Duẫn Hạo, không hiểu sao y lại thấy rùng mình. Chính vì dục vọng chiếm giữ khủng khiếp đó của Duẫn Hạo, cho nên võ công của Tại Trung mới bị phế, mất đi võ công đồng nghĩa với việc y không còn đủ tư cách làm Minh trang Đệ nhất sát thủ nữa, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào một người duy nhất là Trang chủ Minh trang, bởi vì ngoại trừ ở bên cạnh người, liệu còn nơi nào khác dung nạp người như y nữa.

“Ngủ thêm một chút nữa đi, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc đệ.” Duẫn Hạo đỡ Tại Trung nằm xuống.

“Vậy nhất định ngươi không được dời khỏi đây.” Tại Trung tóm lấy tay Duẫn Hạo, nắm thật chặt.

“Ta không đi.” Duẫn Hạo cười cười ôn nhu, đôi môi dịu dàng hôn lên trán Tại Trung, thì thầm “Ngủ đi.”

Tại Trung gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Duẫn Hạo, không chịu buông lỏng.

Duẫn Hạo lẳng lặng ngồi nhìn Tại Trung ngủ say, tiếu ý dâng lên ngập trong đáy mắt.

Tuy rằng lần này Tại Trung phải chịu không ít dằn vặt khiến Duẫn Hạo rất đau lòng, nhưng lại có một chuyện khiến hắn khá hài lòng, chính là Tại Trung đã không còn sợ hắn nữa. Khoảng thời gian sau khi Duẫn Hạo phế đi võ công của Tại Trung, sự sợ hãi y dành cho hắn khiến Duẫn Hạo không biết phải làm gì. Còn hiện tại, y không những không còn sợ hãi mà trái lại lúc nào cũng ỷ lại vào hắn. Tại Trung hiện giờ không còn võ công tuyệt thế chỉ có thể dựa dẫm vào sự bảo hộ của Duẫn Hạo, chỉ có thể nương tựa vào hắn, không thể biến mất khỏi tầm mắt của hắn lần nào nữa. Đó chính là điều mà Duẫn Hạo mong muốn.

“Tại Trung, đệ là của ta.” Duẫn Hạo trầm trậm giọng thì thào, cúi đầu khẽ chạm môi lên cánh hoa hơi hé mở kia, dục vọng độc chiếm tràn ngập đôi mắt thâm thúy.

Tại Trung đang ngủ say bỗng nhiên nhíu nhíu mày, dường như hàn ý lướt qua khiến y khẽ run, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Duẫn Hạo.

Hành động này của Tại Trung khiến Duẫn Hạo mỉm cười ngọt ngào.

Tại Trung, hiện tại đệ chỉ có thể cầm lấy tay ta, đệ cũng không thể dời xa ta được nữa. Tại Trung, đệ là của ta, chỉ thuộc về duy nhất một mình Trịnh Duẫn Hạo ta mà thôi.

______________________________

Hai chương này còn pink chán!!! Và sẽ tiếp tục “pink”… thêm vài chương nữa

Mọi người cứ coi như tác giả cho tim chúng ta được nghỉ ngơi sau một thời gian vật vã =))

Bình luận về bài viết này

5 bình luận

  1. Hay wa ah. That la dang iu do 2 pan che.

    Trả lời
  2. Ronron_11191

     /  Tháng Chín 1, 2011

    ngan qua cung oi :-<
    mun coi tip :((

    Trả lời
  3. Cứ ngọt thía này thật là đáng yêu làm sao!!! Nhìn hai bạn trẻ thắm thiết quả là cũng đỡ đau xót di phần nào!!!!
    Chờ chương mới của nàng. Yêu nàng nhắm

    Trả lời
  4. huhuhuhuhu, được tí an ủi…cơ mà vẫn cay cũ…ta thề ta chưa đọc cái nào mà thằng Chê bị ngược đến mức bị ng` khác rape ….

    Trả lời
  5. Ss Ran quá đỉnh khi có thể nhắm mắt vượt qua mấy trận đại hồng thủy để edit cho chúng em. Huhu. Cảm ơn ss nhiều ạ

    Trả lời

Bình luận về bài viết này

  • Lời muốn nói

    "Villa" này được xây để làm nơi mình tự sướng ^^
    Những gì được dịch và post trên này chỉ để thỏa mãn niềm "sung sướng đó" và phi thương mại.
    Kể cả truyện xin được permission lẫn chưa xin được, Ran cũng không muốn re-post ở bất cứ nơi nào khác ngoài Đậu Hoa các.
    Mong các bạn thông cảm ^^
    Kamsa hamnida

  • Lưu ý

    "Villa" chuyên post nhưng bài viết liên quan đến SA, tức là BoyXBoy! Bạn nào dị ứng với thể loại này xin click back!

    Có những truyện rating đòi hỏi NC17, do đó yêu cầu cân nhắc trước khi đọc!

    Những comments thiếu dấu câu có khả năng bị xét là spam rất cao, tương đương với việc bị delete! Mong các bạn thông cảm!

    Enjoy!

    Giấy phép Creative Commons
    Đậu Hoa Các của JungMinRan được chia sẻ với các điều khoản có trong giấy phép Creative Commons Ghi nhận công của tác giả - Phi thương mại - Không phái sinh 3.0 Unported .
    Based on a work at Đậu Hoa Các.

  • Trạng thái mới nhất của Ran

    Thứ 7 (28/3) Ran "đình công" vì không sắp xếp được thời gian :D Đành hẹn các bạn thứ 3 tuần sau!

  • Để lại thông tin về các bạn cho Ran nha ^^

    Join 1 323 other subscribers
  • Địa chỉ mail

    jungminran@gmail.com
  • Bài viết mới

  • Chuyên mục

  • Always keep TV5XQ faith

  • The rainy days

  • Truyện ưu tiên

  • Lịch

    Tháng Chín 2011
    H B T N S B C
     1234
    567891011
    12131415161718
    19202122232425
    2627282930  
  • My pet

    adopt your own virtual pet!
  • Dấu chân lưu lại

    • 4 419 698 cú vấp
  • Bài được chú ý

  • “Inventory”

  • Bình luận mới nhất

    noname55555 trong Thế thân “rối” (Đậ…
    noname55555 trong Thế thân “rối” (Đậ…
    List Đam Mỹ Hay… trong Để ta làm “thế thân…
    Vivian trong Để ta làm “thế thân…
    cherrycass trong Trọng sinh chi oản Quân tâm (Đ…
  • Shortcut